Những ngày cuối năm cũng khá nhiều việc, rồi cảnh năm hết tết đến, nghĩ về cuộc sống của mình hiện tại thấy cũng stress, nên muốn viết linh tinh tý….
Tôi có sở thích ngồi café một mình, đó là lúc tôi cảm thấy thoải mái nhất, không cần bận tâm đến xung quanh như nào? họ đang làm gì? chỉ cần một ly café, một vài điếu 555 ngồi nhâm nhi hết cả buổi sáng từ nghe nhạc, đọc báo, lướt web, vào xem fb của những người bạn cũ để update tình hình, cắm đầu vào máy tính xem phim, tìm đọc linh tinh; rồi chán lại ngồi nghĩ vu vơ…. khiến mình cảm thấy khoảng thời gian đó thật yên bình… mình thích cái khoảng không đó thoải mái, thư giãn đầu óc, chẳng phải nghĩ ngợi gì nhiều.
Có lẽ Café đã trở thành một thứ riêng trong tôi, café cũng như một người bạn tâm giao không vụ lợi mà tôi có thể xả mọi thứ, nghĩ ngợi đủ thứ mà không lo sợ điều gì, không phải lèo lái câu chuyện, không bị phán xét, bị toan tính thiệt hơn… Đôi khi, tôi thích đi café một mình hơn là đi café với những người để duy trì những mối quan hệ nửa vời bằng những câu chuyện sáo rỗng và nhiều khi do tôi cũng ích kỷ đến mức đi cafe một mình để không phải lắng nghe những lo âu, khó khăn của người khác.

Cuối tuần rảnh, tôi sẽ dành cả buổi sáng bên ly cafe từ sáng sớm đến trưa thay vì trùm chăn ngủ tại phòng trọ, hay kéo nhau đi chơi xa, phượt, mua đồ. Bạn bè, có nhiều người bảo “sao mày có thể ngồi vậy đc nhỉ”, tôi cũng chẳng biết giải thích thế nào vì tôi chỉ biết là mình thích, nó cũng chỉ là thói quen khác thường một chút thôi.
Thói quen café một mình hình thành trong tôi từ những ngày còn sống và làm việc tại Sài Gòn, hồi đó, thời tiết dễ chịu ngày nào tôi cũng dậy từ sáng 4h30, chạy bộ quanh khu nhà trọ 2,3 vòng, rồi tắm, đọc mấy trang sách rồi phi xe ra đường bờ kè ngồi café cùng mấy ông chú và ông anh họ vốn 2 ae tôi và họ là những người chẳng quen biết gì nhau nhưng ngồi một hôm, hai hôm đều nhìn thấy nhau rồi thành quen mặt rồi chào hỏi vài câu, rồi cứ thế sáng nào chúng tôi cũng gặp nhau rồi kể cho nhau nghe mọi chuyện, nói xấu chế độ, chửi nhà nước, quan chức, nói kể về chuyện đời, chuyện ngày xưa của mấy chú, rồi cầm tờ báo đọc chơi rồi mới chịu đi làm…. Cứ thế chẳng biết từ bao giờ, café một mình lại thành thói quen của tôi.
Ở Hà Nội, các quán café không mở cửa sớm như vậy, cũng không có những người như thế; thời tiết cũng không nịnh người nên tôi cũng không còn thế nữa. Giờ đây, sáng nào đi làm cũng một ly sữa đá mang lên công ty vừa làm vừa nhâm nhi, và dần tôi phát hiện ra đó chẳng phải là do mình thèm mà là thói quen thôi, k có thì khó chịu, thấy cuộc sống thiếu đi thứ gì đó.

Ở đây, tôi cũng chưa tìm được người có sở thích giống tôi, có lẽ vì cuộc sống giờ mọi người vừa bận, vừa vội, với mọi người cũng có thể mọi người không thích café như tôi nên thay vì hẹn nhau, chờ đợi sắp xếp để đi cafe, tôi thích một mình vì ngồi bao lâu cũng được, chán thì về, đi lúc nào thì đi, không phải rộn ràng check in…
Với tôi, việc chọn được quán Café mình thích rất quan trọng, phải từ không gian, nhân viên đến café, vì nó là điểm dừng chân, cafe là người bạn tri kỉ mỗi khi xuống tâm trạng tôi sẽ đến đó ngồi cafe một mình. Nhiều khi đến đó có cảm giác như ở nhà vậy.
Quán café mà tôi thích nhất
Ở Bắc Ninh là AHA Coffee (gần Mường Thanh);
Ở Hà Nội: khi làm việc tôi thích ngồi ở The Coffee House (số 01, Thái Hà hoặc một quán ở đường Hoàng Cầu); còn ngồi chơi chơi một mình tôi hay đến Mị Café (số 05, Ngõ 105, Láng Hạ).
Cafe một mình có lẽ hợp với những người sống hướng nội hay suy nghĩ. Đi café giống như tôi tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ phép vậy, dọn dẹp mọi lo toan mọi mệt mỏi của cơ thể, cân bằng lại nhịp sống.
Café một mình không hẳn là vì cô đơn hay thích cô đơn, mà chỉ là muốn có không gian riêng trút bỏ nặng nề, áp lực cuộc sống để bạn có thời gian sống chậm lại một chút, nghĩ ngợi mọi chuyện tốt hơn, thấy cuộc sống của mình vẫn còn quá tươi đẹp, còn quá nhiều thứ có thể vươn tới, đạt được….
Lâu lâu, tôi cũng tự hỏi nếu không đi cafe một mình thời gian đó tôi sẽ làm gì? Và thực lòng, tôi không trả lời được vì đó là thời gian hiếm hoi tôi có thể thực sự bình tĩnh, không vội để “tổng kết” bản thân.
Café một mình là cô đơn?
Không, chỉ là tôi đang tự tạo một khoảng trời riêng để thở thôi!